Một cuốn sách làm người đọc phải điên đầu suy nghĩ hay cảm động đến đau tim thật khó để nghĩ đến việc viết ra nó.
“Khi hơi thở hóa thinh không” của Paul Kalanithi làm được điều đó, có lẽ đơn giản chỉ vì cuốn sách được viết bằng cảm nhận và suy nghi cá nhân quá chân thật. Và thứ gì có sự chân thât thì sẽ truyền được cảm xúc đến người khác.
Mình “bén duyên” với cuốn sách cách đây 2 năm khi thấy trên tay người khác nhưng chưa bị nó cuốn hút. Mình vừa đóng sách lại được 2 ngày.
Nội dung không khó hiểu, đọc giới thiệu trên bìa thì độc giả cũng tóm cuốn sách được rồi và mình muốn chia sẻ vài cảm nhận để mọt nào còn băn khoăn nên đọc không thì đọc liền luôn
Cuốn sách được viết trong thời gian Paul Sudhir Arul Kalanithi, một bác sĩ ngoại khoa thần kinh sau khi dành 1 phần 3 cuộc đời cho ngành y, phát hiện căn bệnh ung thư trong người.
Khoảng cách đi từ vai trò một bác sĩ tới làm một bệnh nhân bằng độ dày một cuốn sách. Và mình dám chắc tác giả vẫn chưa viết hết nỗi lòng.
Mục tiêu ban đầu của Paul không chỉ ra rõ ràng là ngành y mà ban đầu chàng trai của chúng ta theo đuổi văn học để tìm Ý nghĩa quan hệ giữa Nhân diện và cuộc sống. Mối quan hệ con người trong ngôn ngữ cuốn hút Paul, sau khi đạt được bằng cử nhân và Thạc sĩ Văn học Anh ở trường Stanford, Paul tiếp tục nghiên cứu sinh học con người và theo ngành y của ĐH Yale (chàng trai của chúng ta thật giỏi).
Quan niệm về Y học và vai trò của người bác sĩ ở Paul khiến mình ngưỡng mộ. Những chia sẻ về việc lần đầu giải phẫu tử thi chân thực và mới lạ đối với mình, cả những góc khuất trong người thực hiện, giáo sư giảng dạy và giám thị chứng kiến việc đó.
“Từ thời điểm đó, tôi đã quyết định đối xử với tất cả công việc giấy tờ của mình như những bệnh nhân thực thụ chứ không phải ngược lại”. “Năm đầu tiên đó, tôi có thể thấy được phần của mình trong những cái chết”.
Đồng thời việc làm bác sĩ khiến Paul ngay từ đầu chấp nhận căn bệnh ung thư phổi rồi đến mặc cả, đến phủ nhận nó. “KHÔNG DỪNG CHO TỚI CHẾT”, Lời lẽ và ý chí trong cuốn sách luôn hướng bản thân người đọc nó tới suy nghĩ lạc quan mà họ không thể hiểu được Paul đã trải qua đấu tranh giữa cái chết và sự sống ý nghĩa, giữa từ bỏ, mặc phó hay tiếp tục.
Việc mang bệnh khiến Paul tạm dừng guồng xoay công việc điên cuồng một tuần hơn 100 tiếng. Lúc Paul nghĩ về tôn giáo, anh đã có thể trở thành một mục sư nếu thời trẻ mộ đạo hơn, ấn định suy nghĩ về Chúa của một người từng chỉ tin vào sự tuyệt đối của khoa học khiến mình phần lớn hài lòng vì mình cũng khá mộ đạo. Đây là đoạn duy nhất mình note kỹ càng vì nó khiến mình can đảm nhận ra sự thiếu hụt tố chất ở bản thân mình trong việc lựa chọn theo đuổi ngành Y, mình đã can đảm gác ước mơ lại và xem xét kỹ điều bản thân mình muốn thật sự chứ không thể vì cảm giác “có quyền lực” hay tự cho mình một vai trò sáo rỗng trong cuộc đời bệnh nhân, đăc biệt khả năng chịu trách nhiệm.
Khoa học không thể “vươn tới sự thật